올해로 베트남에 살게 된 지 6년이 되었습니다. 언제 시간이 이렇게 빨리 흘렀는지... 베트남에 막 왔었을 때에는 모든 것이 낯설었고, 베트남 문화와 베트남 사람들에게 적응하는 것이 굉장히 어려울 것 같아 보였습니다. 하지만 많은 사람들의 도움 덕분에, 베트남 문화에 점점 적응하며 익숙해 칠 수 있었던 것 같습니다. 지난 6년 동안 어려운 일들도 많았지만, 그럴 때마다 도움을 주는 베트남 친구들을 만났습니다. 그러면서 베트남에 대해 좋은 마음을 가지게 되었고, 지금까지 이곳에서 살며 긍부하는 것이 참 기쁩니다.
Tính đến nay, tôi đã sống ở Việt Nam được sáu năm. Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh. Khi tôi mới đến Việt Nam, cái gì cũng lạ, cái gì cũng làm tôi ngạc nhiên. Đó có lẽ là khoảng thời gian tôi cảm thấy khó có thể quen với người Việt và văn hóa Việt Nam nhất. Nhưng được nhiều người giúp đỡ, tôi quen dân với văn hóa nơi đây. Trong sáu năm qua, thinh thoảng có một vài chuyện phiền phức xảy ra. Tuy nhiên mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều nhận được sự giúp đỡ của những người ban Việt Nam. Vì vậy tôi ngày càng có ấn tượng tốt về Việt Nam và cảm thấy rất vui khi được sống và hoc tập ở đây.
베트남에 온 지 얼마 되지 않았을 때, 베트남어 공부 과정을 알아보기 위해 몇몇 대학을 돌아 보고 있을 때였습니다. 그 날은 버스로 외국어정보 대학에 가는 중이었습니다. 베트남에 와서 처음으로 버스를 타는 것도 힘들었는데, 학교 가까운 곳에 내렸지만 가는 길을 찾을 수가 없었습니다. 주변의 베트남 사람들에게 길을 물었지만, 베트남어로 친절하게 설명을 해줘도 알아들을 수가 없었습니다. 베트남어는 못하고, 가는 길도 모르겠고, 날씨는 뜨겁고... 모든 상황이 저를 점점 더 지치게 했습니다.
Khi mới sang trường đại học để tìm hiểu về chương trình học. Một hôm tôi đến trường HUFLIT (Trường Đại học Ngoại ngữ Tin học TP Hồ Chí Minh) bằng xe buýt. Vì lần đầu tiên đi xe buýt ở Việt Nam nên tôi cảm thấy mệt. Khi xuống xe ở trạm gần trường, tôi đã không biết đường đi đến trường. Tôi hỏi nhiều người đường đi đến trường. Tuy họ vui vẻ và nhiệt tình chỉ đường cho tôi nhưng tôi không hiểu gì cả. Không nói được tiếng Việt, không biết đường đi, thời tiết nắng nóng, tất cả mọi điều làm cho tôi dần dần mệt mỏi hơn.
바로 그 때, 40대 정도 되어 보이는 한 아저씨를 만났습니다. 그 아저씨는 이미 제가 앞서 만난 사람들처럼 길을 알려주셨지만, 여전히 저는 이해 할 수가 없었고, 이제는 그만 학교 찾아가는 것을 포기하고 싶기까지 했습니다. 그런데 아저씨는 갑자기 저에게 따라오라는 손짓을 했습니다. 사실 만난지 얼마 되지 않은 사람을 따라간다는 것이 무서웠습니다. 그러나 학교를 찾아갈 방법이 없었고, 집으로 그냥 돌아갈 수도 없었기에 아저씨를 믿어 보기로 하고 따라갔습니다. 햇볕이 무지 뜨거운 4월이었는데, 아저씨가 잎서 걷고, 지는 뒤따라 천천히 걸었습니다. 함께 걸어가는 길에 아저씨는 저에게 맛있는 음료수까지 사주셨습니다 (그 때는 그 음료수가 뭔지 몰랐는데, 나중에 알고 보니 사탕수수 음료수였습니다)
Ngay lúc đó, tôi đã gặp một người đàn ông Việt Nam khoảng hơn bốn mươi tuổi. Chú ấy cũng dừng lại và chỉ đường cho tôi như những người tôi đã gặp trước đó. Tôi vẫn không hiểu và muốn từ bỏ việc tìm trường. Nhưng chú ấy đưa tay làm dấu cho tôi đi theo. Tôi hơi sợ vì làm sao đi theo người lạ được. Dù vậy tôi vẫn quyết định đi theo vì tôi cảm thấy tin tưởng chú ấy. Hơn nữa, tôi không thể trở về nhà mà chưa đến dược trường. Ngày hôm đó là vào tháng tư, troi nắng và nóng. Chú ấy đi trước, tôi đi theo sau. Trên đường tới trường, chú còn mua cho tôi một ly nước gì đó uống ngon ngon (Lúc đó tôi không biết loại nước giải khát đó là nước gì. Sau này tôi mới được biết đó là "nước mía").
마침내 학교에 무사히 도착을 했습니다. 마음속 으로 ‘드디어 학교에 도착했다! 라고 생각하며, 잠깐 동안 학교를 바라보았습니다. 학교에 데려다 주신 아저씨의 친절과 도움에 정말 감사했습니다. 아저씨께 감사하다고 말하려고 옆을 돌아보았는데, 아저씨가 옆에 없었습니다! 학교 건물을 아주 오랜 시간 동안 바라본 것도 아니고 약 3, 4초 정도의 아주 짧은 시간이었는데, 아저씨는 어디로 간 걸까요? 왔던 길을 살펴보기도 하고, 근처를 다 돌아보았는데도 아저씨는 없었습니다. 참 이상한 일이었습니다. 아저씨는 어디로 갔을까요? 자기 할 일을 다 마치고 천사처럼 아무도 모르게 하늘로 날 아가 버린 아저씨!
Cuối cùng, tôi cũng có thể đến được trường. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh trường một lát, nghĩ trong lòng: “Cuối cùng thì mình đã tìm được trường rồi!". Tôi rất biết ơn sự thân thiện và sự giúp đỡ của chú ấy. Tôi muốn bày tỏ lòng cảm ơn nên nhìn sang bên cạnh tìm chú ấy, nhưng, chú ấy không còn ở đó nữa. Tôi chỉ mải ngắm trường một lát khoảng ba bốn giây thôi mà chú ấy đi đâu mất rồi? Tôi đi xung quanh trường, quay lại con đường dẫn đến trường để tìm chú ấy nhưng vẫn không gặp chú ấy ở đâu cả. Thật là kỳ lạ! Chú ấy đi đâu rồi? Chú ấy giống như một thiên sứ thực hiện xong nhiệm vụ liên bay lên trên trời không ai biết cả.
지금까지도 길에서 사탕수수를 파는 작은 수레나 가게를 볼 때마다 그 때 그 아저씨가 생각납니 다. 이름도 모르고 지금은 얼굴도 기억나지 않지만, 그 아저씨 덕분에 베트남에 대한 잊을 수 없는 좋은 추억이 생겼고, 따뜻했고, 타국에서 멋진 생활을 시작할 수가 있었습니다. 오늘, 달콤한 사탕수수 한 잔을 마시면서 천사처럼 저를 도와주고 사라졌던 그 아저씨를 추억해야겠습니다. "아지씨 지질에 감사합니다."
Cho đến giờ, khi tôi vô tình bắt gặp một quán nước mía hoặc một xe nước mía trên đường phố, tôi vẫn thường nhớ đến chú ấy. Tôi không biết tên chú ấy là gì và cũng không còn nhớ rõ mặt chú ấy nữa. Nhưng cuộc hội ngộ ngày hôm đó đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc và ấm áp về Việt Nam cũng như con người nơi đây, giúp tôi có thể bắt đầu một cuộc sống tuyệt vời ở một đất nước xa lạ. Hôm nay, để kỷ niệm về việc một thiên sứ người Việt đã giúp tôi trong những ngày đầu mới đặt chân đến Việt Nam, tôi sẽ uống một ly nước mía ngọt ngào. "Cảm ơn chú đã đối xử tử tế với cháu”.
글: 이지영/ Lee Ji Young 치민 사범대학교/ DH Su pham HCM
0 Comment: